i người đều biết rồi. Anh cúp điện thoại đi, em đợi anh về đấy!"
Hải Linh khẽ cúp máy, cả cô và anh lúc này đều đang vô cùng hạnh phúc khi mà cuối cùng thì anh cũng thực hiện được nguyện vọng bấy lâu của cô.
Nhưng, cả hai lại đang ngập tràn trong niềm vui mà không hề tưởng tới một thứ đáng sợ nào đó vẫn đang lần theo dấu chân của họ. Không, chính ác là nó đã tới, chứ không đơn giả chỉ là đang lần theo nữa.
"Đã tới lúc dùng đến rồi." Một quyết định bí ẩn vừa được truyền qua điện thoại - cùng lúc cô nhận được điện thoại của Hiểu Anh. Và lúc anh bước lên xe trở về lại chính là lúc 1 chiếc xe bí ẩn đóng sầm cánh cửa và lạnh lùng theo hướng ngược lại tiến về cùng 1 đích đến.
Chiếc xe bus dừng bánh, Trần Hiểu Anh bước xuống bến xe cách cô nhi viện Tân Lã chừng 300m và đi bộ nốt quãng đường trở về ngôi nhà lớn của mình. Thứ kì lạ nào đó đã khiến anh khựng bước lại - một chiếc ô tô màu đen với vài tên mang bộ mặt "đầu gấu" đáng sợ đang "ngự" trước ngõ vào cô nhi viện. Nhưng cái kì lạ không phải ở điểm này, vì cảnh như vậy vốn không còn mới gì ở đây nữa. Điều làm Hiểu Anh sửng sốt chính là hình xăm trên cổ tay của tên nào đó vừa bất chợt lọt qua mắt của anh. Chấc chắn anh đã từng thấy nó trước đây - là trên cổ tay của bố anh, và cả bạn của ông - người chú đã đưa anh tới đây nữa.
Một ý nghĩ vừa chợt loé lên trong đầu khiến đôi chân của Hiểu Anh bất giác lao thật nhanh về phía cô nhi viện. Cảnh tượng trước mắt đúng theo những linh cảm của anh.
"Trần Hiểu Anh, cứu em" -Tiếng hét thất thanh của Hải Linh trước những ánh mắt sợ hãi của mọi người xung quanh. Sự gắng gựa giãy giụa của cô dường như là vô hiệu bởi thân hình nhỏ bé của cô đang bị những tên vạm vỡ kia giữ chặt và lôi ra ngoài.
Hiểu Anh vẫn để ý thấy hình xăm kì bí trên cổ tay mấy tên đó. Vẫn biết là sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng tại sao lại là Hải Linh chứ- cô ấy tại sao lại liên quan đến những thứ kì lạ như thế này. Hiểu Anh vẫn chưa khỏi hoang mang thì Hải Linh đã bị mấy người kia lôi thoăn thoắt ra ngoài, hành động thật nhanh và lặng lẽ thật giống như chính cái hành tung bí ẩn của họ.
Chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, anh liền lao vụt theo – anh cần bảo vệ cô cho dù không biết chuyện gì đang, và sẽ xảy ra.
Hải Linh bị đẩy lên chiếc xe khi nãy, còn Hiểu Anh thì lại đang bị hai tên khác giữ chặt ở ngoài. Nhìn thấy ánh mắt mỏng manh của cô, anh thấy mình bất lực. Nhìn chiếc ô tô chuẩn bị lăn bánh, Hiểu Anh lập tức hét lớn, điều gì đó anh vừa chợt nhớ ra có thể sẽ giúp anh giữ cô ở lại:
"Trần Hiểu Minh! Các người biết ông ấy chứ? Tôi, chính là con trai của Trần Hiểu Minh, vậy nên hãy đưa tôi cùng đi đi!" – Anh đưa mắt nhìn những người xung quanh đầy vẻ chờ đợi. Họ cũng dồn ánh mắt vào anh, nhưng có lẽ chỉ vì do tiếng hét quá lớn nên chỉ 3 giây, mọi thứ lại tiếp tục, chiếc xe cũng bắt đầu chuyển bánh trước ánh mắt thẫn thờ của Hiểu Anh, nhưng...
" Khoan đã!" – Lời nói lạnh lùng phát ra từ một tên vẫn luôn ngồi an vị ở hàng ghế đầu tiên. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại. Vẫn không quay đầu lại, người này tiếp tục ra lệnh: "Đưa cả tên nhóc đó theo."
Hiểu Anh buông lỏng bàn tay, hai tên đang giữ chặt anh nãy giờ liền làm theo và đẩy anh lên xe. Chiếc xe lại nhanh chóng rời đi.
Ngồi bên cạnh Hải Linh, Hiểu Anh lại nở nụ cười và nắm chặt lấy tay cô – "Đừng lo. Anh đã nói sẽ luôn ở bên em mà!" – nụ cười của anh vẫn luôn tràn đầy niềm tin như vậy!
"Anh bị điên hả?" – Hải Linh nhìn ra xung quanh rồi nhìn sang Hiểu Anh, cô đang sợ hãi, nhưng cũng rất lo lắng cho anh.
Chiếc xe đi rất xa và lạnh lùng dừng lại trước một kho hàng bên bờ biển. Hai người bị lôi xuống xe. Người đàn ông bí hiểm có vẻ quyền hành nhất ở đây cuối cùng cũng bước xuống. Người "đại ca" đó nhìn hai người rồi hếch mép cười lên tiếng:
"Trần Hiểu Minh, Trần Hiểu Anh! Mất bao công tìm kiếm không ra bây giờ lại tự mò tìm đến- cũng thú vị đấy!" Ông ta lại nhanh chóng tắt nụ cười – " Nhưng biết sao nhỉ? Tao mới được lệnh thay đổi kế hoạch rồi, chỉ cần,nó."- ông ta chỉ vào Phan Hải Linh. Rồi như sực nghĩ ra trò gì thú vị, gã cười khoái chí và nói giọng điệu mỉa mai:
"Mà không, cần phải chơi trò lựa chọn chứ nhỉ? Bố của chúng mày sẽ được lựa chọn- giữa cái gọi là bằng hữu, rồi cái gì đó gọi là sự nghiệp vĩ đại, và một bên là tính mạng con của mình. Vậy thì chúng mày cũng nên được chọn một trong hai chứ."
Chưa cần biết điều gì xảy ra, Hiểu Anh liền vội la lớn: " Vậy thì chọn tôi đi, tôi sẽ đi cùng các người!"
"Không, người họ tới bắt là em, vì vậy em sẽ đi." – Hải Linh cũng ngay lập tức gạt đi ý định của anh.
Có tiếng chuông điện thoại reo, nguòi đàn ông kia nghe máy. " Dạ, tôi biết rồi." Tên đó nghe gì đó và chỉ đáp có vậy. Hắn cúp máy, ra hiệu cho lũ đàn em dẫn anh và cô vào trong nhà kho, không quên dặn dò : "cứ từ từ mà chọn đi!"...
... Có một tổ chức xã hội đen phi pháp hoạt động bí ẩn. Để xâm nhập và triệt phá đầu não của băng đản đó, phía cảnh sát đã đã cử những gương mặt có năng lực lẻn vào hàng ngũ của chúng. Bố của Phan Hải Linh là một trong hai cảnh sát đầu tiên được cử đi. Ông đã nha