XtGem Forum catalog

Wap giải trí, Đọc Truyện Online, tải Game ứng dụng miễn phí

VẪN SẼ LÀ ANH VÀ EM

VẪN SẼ LÀ ANH VÀ EM

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1599

VẪN SẼ LÀ ANH VÀ EM

Định mệnh đã sắp đặt trong trái tim anh chỉ mang một hình bóng...

***

17 năm trước...

Sân sau cô nhi viện Tân Lã...

Hai chiếc xích đu đặt sát nhau đang nhè nhẹ đung đưa. Một cô bé tám tuổi ngồi buông thõng hai chân với đôi giày nhỏ màu hồng xinh xắn. Cạnh đó là một cậu bé hơn cô một tuổi mới chuyển tới được nửa năm, nhưng hai đứa trẻ lúc nào cũng ở cạnh nhau trong suốt khoảng thời gian đó.

Cậu bé thích đu thật mạnh, thích cảm giác bay vụt lên không trung nhưng lại muốn gần cô em gái mỏng manh của mình nên chỉ giống như cô khẽ đưa nhè nhẹ.

VẪN SẼ LÀ ANH VÀ EM

Cô bé nhìn qua cánh cổng sắt sang phía bên kia đường có nhiều người qua lại, dán ánh mắt vào một cô bé chạc tuổi mình đang được bố mẹ dắt tay đi, liền cất tiếng ngây ngô hỏi:

"Anh Hiểu Anh! Tại sao bố mẹ mãi vẫn chưa tới đón em vậy?"

"Bố mẹ ở xa lắm, phải rất lâu mới về được!"- cậu bé nói lời an ủi, anh mắt cũng nhìn xa xăm về hướng kia. Bản thân cậu cũng đang mơ hồ về chính mình.

" Nếu bố mẹ không tới thì sao?" – Cô bé vẫn lo lắng.

"Hải Linh đừng lo! Nếu như vậy cũng không sao cả! Vì anh sẽ ở bên em, anh sẽ đưa em đi tìm bố mẹ nhé!" –Cậu bé nói bằng một giọng đầy quả quyết, ánh mắt cậu nhìn sang cô bé sáng rực niềm tin.

Cô bé liền gật đầu và mỉm cười rạng rỡ, cô hoàn toàn tin vào câu nói của người anh bên cạnh mình lúc này.

Cậu nhóc Trần Hiểu Anh thì lại khẽ thu ánh mắt, bâng quơ nhìn xuống chiếc bóng mờ đổ dài dưới chân mình trong nắng chiều yếu ớt. Mới chỉ chín tuổi nhưng cậu bé đã rất hiểu chuyện, cũng hiểu hoàn cảnh của mình. Cậu vẫn luôn ghi nhớ rất rõ lời của người chú đã đưa cậu tới đây: "Hiếu Anh, đừng bao giờ nói ra tên của bố cháu nhé. Cháu nhớ đấy!".

***

9 năm sau...

"Hàizz..." – Hải Linh đứng ôm cặp, thở dài một tiếng, ngao ngán nhìn cảnh Trần Hiểu Anh đang vật lộn với mấy tên côn đồ. Giờ cô đã ra dáng một thiếu nữ 17 tuối, còn anh đã là một thanh niên 18- nhưng chỉ được cái dáng người cao lớn, còn tính tình thì vẫn rất trẻ con. Và trong suốt chín năm qua, cô đã quá quen với cái cảnh tượng trước mắt mình lúc này.

"Không xong rồi! Chúng mạnh quá!" – Hiểu Anh hét lớn rồi lao nhanh tới kéo lấy tay của Hải Linh mà chạy. Lũ du côn kia cũng xềnh xệch đuổi theo với lỉnh kỉnh gậy gộc. Thật kinh khủng khi nghĩ tới cảnh hai người bị lũ hổ báo kia tóm gọn và...! Nhưng có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra, vìa cả anh, và cô đều đã siêu chuyên nghiệp trong các cuộc rượt đuổi. Phải nói là hai ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch điền kinh, chưa kể mọi ngóc ngách ở đây đều đã làu làu trong lòng bàn tay của họ.

Thật không quá khó để cắt đuôi mấy con bò tót đang sôi máu kia. Hiểu Anh liền dang hai tay hai chân nằm vật ra vỉa hè mà thở hổn hển. Hải Linh cũng mệt mỏi khuỵu xuống ngồi dựa lưng vào cột đèn ngay đó.

"Ôi, mệt thật đó!" – Hiểu Anh lên tiếng sau một hồi thở gấp, trên miệng nở một nụ cười tinh nghịch.

"Anh đó, hết trò để làm rồi hả" – Hải Linh bực tức lấy chân hất mạnh vào cái chân đang ngả dài của anh.

Hiểu Anh liền ngồi bật dậy, cố nêu lí do chính đáng " – Ai bảo tên đó giẫm lên mặt dây chuyền của anh chứ!". Nói đến đây, sực nhớ ra cái mặt dây chuyền tội nghiệp của mình, anh liền hò tay vào túi áo lấy nó ra và đưa về trước mặt Hải Linh đầy suýt xoa – "Đấy, nhìn đi!".

"Gì chứ!" – Cô ngạc nhiên.

Anh lại mỉm cười gian xảo, lấy từ trông túi áo còn lại ra một sợi dây chuyền lấp lánh, tỉ mỉ xỏ mặt dá kia vào rồi nắm lấy tay của Hải Linh, đặt nó vào giữa lòng bàn tay cô:

"Phan Hải Linh! Em sẽ lấy anh chứ" – Ánh mắt anh nhìn thẳng lên mắt cô đầy âu yếm.

Hải Linh có đôi chút bàng hoàng, nhưng cũng lại định thần nhanh chóng:

"Anh điên hả? Nói gì vậy chứ?" Không thể hiểu nổi tại sao anh lại có thể nói lời cầu hôn cô vào cái lúc không tưởng thế này."Anh đúng là chưa lớn nổi mà, vẫn

còn chơi mấy trò trẻ con này nữa!"

"Trẻ con gì chứ! Anh bảo em lấy anh, chứ có bảo lấy luôn bây giờ đâu!"

"Vậy hả? Vậy để ba năm sau em suy nghĩ đã rồi trả lời anh sau nhé!" – Cô mỉm cười, nắm lây sợi dây chuyền vào lòng bàn tay và thu tay lại – " Cái này em sẽ tạm giữ vậy". Cô thật sự đang rất vui, trong thâm tâm cô đã gật đầu cả trăm lần rồi. Cô- ngay từ nhỏ cô đã biết mình nhất định sẽ lấy anh.

"Này, em định nuốt lời đấy hả? Trước đây em đã đồng ý lấy anh rồi mà!" – anh lại giữ lấybàn tay của cô, khẽ mở nó ra và nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ

cho cô – "Anh đã rất vất vả để có được nó đấy!"

Quả thật cô đeo sợi dây chuyền này rất hợp, mặt đã của nó không quá lung linh nhưng lại rất đặc biệt, trên đó có chữ "HA's". Hiểu Anh nhìn mặt dây chuyền trên cổ cô đầy mãn nguyện. Anh lại cười tươi rói và ôm cô vào lòng: "Em nhất định phải lấy anh đấy, biết không hả! Đây là định mệnh rồi nên em không xa anh được đâu –vì dù em có ở bất cứ đâu, anh cũng sẽ tìm thấy em!"

Nép trong vòng tay ấm áp của anh, cô cũng khẽ thỏ thẻ " Em không tin vào định mệnh, nhưng nhất định em sẽ lấy anh!"

* * *

2 năm sau...

"Alô, Hải Linh, anh..."

"Giỏi lắm Trần Hiểu Anh! Anh đỗ vào tường cảnh sát rồi."

"Em biết rồi hả?"

"Em biết rồi, mẹ Lan và mọ

[1]234 .. 8
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
Không Văng Tục, Quảng Cáo, Spam Nếu Bạn Là Người Có Văn Hóa!
SEO Reports for tienanhwap.mobie.in